Người nghèo nói: Có tiền là hạnh phúc

– Người tàn tật nói: Đi được là hạnh phúc

– Người mù nói: Nhìn được là hạnh phúc

Người điếc nói: Nghe được là hạnh phúc

– Người bệnh nói: Mạnh khỏe là hạnh phúc

– Người chưa chồng nói: Có chồng sẽ hạnh phúc

– Người chưa vợ nói: Có vợ sẽ hạnh phúc

– Người chưa có con nói: Có con sẽ hạnh phúc

– Người lo lắng sợ hãi nói: Bình an là hạnh phúc

– Người xấu nghĩ mình xinh sẽ hạnh phúc

– Người lùn nghĩ mình cao sẽ hạnh phúc

– Dân đen nói: Làm quan sẽ hạnh phúc

– Người đang rất đói nói: Được bữa cơm là hạnh phúc

– Người đang buồn ngủ nói: Nếu được ngủ một giấc sẽ hạnh phúc

– Người không có quần áo nói: Nếu có bộ quần áo đẹp sẽ hạnh phúc

– Người không có xe nói: Có xe để đi sẽ hạnh phúc

– Người không có điện thoại nói: Nếu có chiếc điện thoại sẽ hạnh phúc…

Thực ra, con người, họ thấy thiếu cái gì thì họ nghĩ rằng có nó sẽ hạnh phúc. Nhưng, khi có rồi họ lại muốn cái khác và cứ thế chạy theo ham muốn, muốn nhiều hơn nữa. Thành ra, mãi mãi không bao giờ thấy đủ để họ thấy hạnh phúc, bởi ham muốn là vô cùng. Làm sao đủ sức để thỏa mãn ham muốn đây? Hay cần phải thông thái để chọn lựa ham muốn nào cần theo, ham muốn nào cần bỏ?

Và có lẽ “BIẾT ĐỦ” và “THOẢ LÒNG” với những gì mình có chính là HẠNH PHÚC!

Hay nói cách khác, hạnh phúc không phải là có tất cả những gì bạn muốn, mà là trân trọng những gì bạn đang có.

Nguồn: Chuyện Nhân Văn.

ĐỂ LẠI MỘT TRẢ LỜI

Mời bạn để lại bình luận
Nhập tên của bạn vào đây